_ Phạm Văn Dục _
Ôi quê hương ta hôm nay đẹp quá
Lúa non ơi phảng phất tới chân trời
Mùi dịu nhẹ, thanh bình, thân thương quá
Cảm xúc tràn về, tôi nhớ tới tích xưa
Thu xưa lạc bước về nơi cũ
Thăm lại một trời thơ dấu yêu
Dường như nghe quạnh vắng hồn thu chết
Bạt ngàn mây nước chốn hoang liêu
Tôi nhớ bạn tôi thuở đến trường
Trắng trong màu áo thật dễ thương
Mười năm xa cách không hẹn trước
Gặp nhau đây rồi thấy vấn vương…
Quê hương ơi, sau 10 năm ta trở lại
Vẫn như xưa tình người chan chứa
Nghĩa trụ ơi còn nhớ lời hôm bữa
Sự nghiệp vững vàng tôi sẽ trở về quê
Văn Giang quê tôi, ở trong tôi
Người dân hôm nay đã đổi đời
Bạn tôi giờ đã thành cô giáo…
Cao tầng, phố thị mọc nơi nơi
Văn Giang quê tôi đẹp tuyệt trần
Tài năng sức trẻ sắc mùa xuân
Lớp lớp trái tim chung nhịp đập
Xây dựng quê nhà giàu đẹp văn minh
Nguồn: Blog Xã Hội Học, 4/9/2011
0 nhận xét:
Post a Comment