Mỗi một ngày bị giam và xét hỏi ở Phủ đặc uỷ trung ương tình báo nguỵ tại số 3 bến Bạch Đằng đối với ông Nguyễn Tài là một cuộc chiến rất cân não để vượt qua mọi thử thách không chỉ bị tra tấn tàn bạo mà còn phải khôn khéo ẩn núp an toàn trong vỏ bọc do mình tạo dựng nên. Đủ các trò để cho tụi chiêu hồi nhận mặt và kể cả cài tụi phản bội đóng giả người bị bắt giam phòng bên cạnh đánh mooc ký hiệu vào tường để gài bẫy ông. Nhưng ông rất tỉnh táo để không bị mắc bẫy và có vẻ như tụi chúng nó đang hoàn thành hồ sơ, kết thúc điều tra rồi sẽ dày ông đi nhà tù Phú Quốc hay Côn Đảo.
1 - Những đòn tra tấn dã man
Thế mà sau gần một tháng chỉ bị hỏi linh tinh, một hôm ông bị tụi nó bịt mắt và dẫn ra ô tô đến phòng hỏi cung ở Ban U , đường Trần Bình Trọng. Nơi đây ông đã bị tụi nó dẫn tới nhiều lần để vừa hỏi cung và vừa tra tấn.
Lần này, ông có linh tính điềm chẳng lành, có thể chúng có thêm tài liệu gì đó để cố bóc dỡ thân phận giả là đại uý tình báo viên Hợp chăng? Chưa kịp để ông kết thúc trong đầu những suy tính, thằng hỏi cung nói: hôm nay chúng tôi muốn ông thành thật khai nhận với chúng tôi ông thật sự là ai? Chúng tôi có thể đã tin ông là đại úy tình báo của Bắc Việt được cử vô trong này hoạt động đơn tuyến. Có nhiều nghi vấn, ông là người có trình độ hiểu biết về rất nhiều việc qua thời gian lấy cung của ông. So với một số tù binh tình báo như ông mà chúng tôi bắt được, họ thua xa ông về trình độ hiểu biết và thời gian qua chúng tôi có thêm được nhiều thông tin để tìm hiểu về con người của ông. Ông Nguyễn Tài vốn nhạy cảm, chắc tụi bay lại có trò gì mới đây ? Ông bình thản trả lời, tôi đã khai báo với các ông tất cả sự thật, tôi là đại uý Nguyễn Văn Hợp, một tình báo viên của miền Bắc. Ừ, nó nheo mắt và tiến lại sát ông rồi chậm rãi gằn từng tiếng: được rồi, chúng tôi sẽ lột mặt nạ của ông, ông là một tình báo viên hay là một thằng an ninh thứ gộc? Ông sẽ phải thành khẩn khai nhận thì ông sẽ có con đường sống để hy vọng sau này được trở về với gia đình. Thời gian qua chúng tôi đã rất mất thời gian để làm rõ lai lịch của ông. Thoáng nghĩ nhanh trong đầu, sao chúng lại chuyển hướng điều tra lại theo hướng mình là một sĩ quan an ninh nhỉ? Hay là có ai bị bắt đã khai ra mình? Thằng hỏi cung cầm một tờ bìa, bên trong có mấy tờ đánh máy, nó đọc lướt qua rất nhanh rồi nói:
- Ông có biết Hai T. là ai không?
- Không.
Ông đáp bình tĩnh nhưng với kinh nghiệm của người làm an ninh, ông đã lờ mờ hiểu rằng chúng đã bắt được Hai T. nào đấy và khai ra ông? Thấy ông im lặng, có vẻ trầm ngâm, thằng hỏi cung vỗ vai ông và bảo ông cứ bình tĩnh nhớ ra đi. Nếu không nhớ được thì tôi sẽ giúp ông. Giờ thì đúng là cuộc đấu trí thật rồi. Hai T. là ai mà lại biết mình? Hay là anh Hai Tân ở tuyên huấn Thành ủy, anh ấy bị bắt cuối năm 1969. Cần nói rõ thêm để cho bạn đọc hiểu, ông Hai Tân ở tuyên huấn Thành uỷ mà ông Nguyễn Tài nhắc đến ở đây cũng là một cán bộ cao cấp, sau ông bị tụi nó đày ra Côn Đảo và chỉ trở về sau ngày 30/4/1975. Ông Hai Tân tên thật lả Trần Trọng Tân, sau làm phó bí thư Thành uỷ tp.Hồ Chí Minh rồi là Uỷ viên trung ương Đảng, trưởng Ban Văn hoá tư tưởng của Đảng. Không lẽ anh Hai Tân lại khai ra ông? Người tiếp theo ông nghĩ tới, có thể là anh Hai Tân, cán bộ an ninh Miền, là điệp báo trong thành, có cả một lưới hoạt động bí mật. Không lẽ lại là anh Hai Tân an ninh bị địch bắt rồi khai ra ông? Không thể như thế được, anh Hai Tân bản lĩnh lắm. Tôi cũng xin nói rõ về ông Hai Tân làm an ninh Miền này cho khán giả được biết. Tên của ông Hai Tân là Nguyễn Phước Tân, ông sinh năm 1930. Tên thật của ông là Nguyễn Văn Chẩn, bí danh Hai Tân, Bảy Chẩn, Bảy Hưởng. Ông là trung tướng an ninh nhân dân, nguyên phó Tổng cục trưởng Tổng cục an ninh(Bộ Công an). Ông được phong tặng danh hiệu AHLLVTND. Ông được xem là một trong cán bộ lãnh đạo lão thành của của lực lượng an ninh với sự nghiệp gắn với cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Ông là ủy viên Ban an ninh Trung ương cục, phụ trách tiểu ban điệp báo. Ông phụ trách đầu mối tình báo quan trọng có Giáo sư tiến sĩ Nguyễn Đình Ngọc, người của Bộ Công an điều động từ châu Âu về hoạt động ở Sài Gòn năm 1968 dưới vỏ bọc là Giáo sư toán. Ông Ngọc đã cung cấp cho trung ương cục rất nhiều tin tức tình báo quan trọng, sau này ông Ngọc được thăng quân hàm thiếu tướng. Những ai đã đọc hồi ký của ông Ngọc, hẳn không quên chi tiết ông Ngọc đã viết về sự kiện ông được ông Hai Tân giao nhiệm vụ gọi cho đại sứ quán Mỹ ở Sài Gòn năm 1972 sau khi ông Nguyễn Tài đã bị lộ hoàn toàn tung tích để xin đàm phán trao đổi ông ấy để lấy một cựu tình báo CIA bị ta bắt giữ. Ông Ngọc đã ra bưu điện thành phố, bằng điện thoại công cộng nhân danh người của Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam muốn đàm phán phi vụ này nhưng bị tụi CIA ở Đại sứ quán Mỹ từ chối thẳng thừng và chúng bảo không bao giờ có thể trao đổi vì ông Tài là người rất quan trọng với chúng.
Nghĩ thêm chút nữa, không biết có ai tên Hai T. lại biết và khai ra ông nữa nhỉ? À, ông chợt phát hiện ra có cái tên Hai T. là cán bộ điệp báo của an ninh T4 mà ông làm Trưởng ban. Nhưng cậu điệp báo này chưa bao giờ được gặp ông. Thấy vẻ trầm ngâm của ông, thằng hỏi cung lại nhắc: sao, ông không biết Hai T. là ai à ? Vậy tôi nhắc để ông nhớ ra người đồng chí của mình nhé. Chúng tôi đã bắt được Hai T. Nó có nhiệm vụ đi tìm hiểu xem Nguyễn Văn Lắm là ông đây hiện đang bị giam ở đâu? Người của các ông bảo muốn chuộc mấy triệu đồng cũng được. Ông nên hiểu, một thằng tình báo viên quèn như ông thì họ không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy? Hẳn ông là người rất quan trọng. Tôi cho ông thời gian để ông tiếp tục suy nghĩ để lát nữa trả lời tôi. Nói xong, nó bỏ ra ngoài...
Thôi chết, sự việc bắt đầu phức tạp thật rồi. Như vậy đã rõ, Hai T. này là điệp báo của an ninh T4 đã bị bắt. Bây giờ thì chúng sẽ điều tra theo hướng mình là người của an ninh chứ không phải là tình báo. Tại sao lại có chuyện đi tìm kiếm và xin chuộc mình với giá cao như thế này? Làm như vậy thì mình bị lộ hoàn toàn rồi? Ai chỉ đạo việc này? Thôi, giờ thì cái vỏ bọc đại uý tình báo viên Nguyễn Văn Hợp đã dày công xây dựng và vượt qua được tụi nó sẽ bị quẳng vào thùng rác. Chúng sẽ tập trung xét hỏi lại từ đầu để lần ra đầu mối. Những gì chúng đã biết? Người bị bắt là những ai nữa ngoài Hai T.? Sẽ phải có kịch bản đấu tranh như thế nào để mình không bị lộ? Anh Thống Nhất có chia sẻ với tôi, bố anh bảo giây phút ấy rất căng thẳng vì bị bất ngờ, chưa đủ thời gian để có kịch bản cho vở diễn mới và hơn nữa, quan trọng nhất là không biết chúng đã nắm được những thông tin gì? Mình không nhận, chắc chắn chúng sẽ dùng cực hình tra tấn dã man để ép mình phải nhận? Nhưng không biết từ đâu, ông đã lấy lại được sự tự tin và chấp nhận đối mặt với những đòn tra tấn, cùng lắm thì cũng chết là xong, chẳng có gì phải khai báo.
Một lúc sau, thằng hỏi cung bước vào. Vẻ mặt hớn hở, nó nói: tui nghĩ ông đã suy nghĩ kỹ và nên hợp tác với chúng tôi để chúng tôi khỏi mất thời gian. Ông vẫn im lặng. Nó hỏi lại rất quyết liệt:
- Biết Hai T. không?
- Không.
- Biết Bánh không? Bánh là Hai T., người của anh ninh Sài gòn-Gia định đó?
- Không. Tôi là đại uý Nguyễn Văn Hợp. Tôi không biết ông này!
- Thế ông có biết Sáu Ngọc không?
- Không.
- Thế tại sao Sáu Ngọc lại bảo Hai T. đi tìm lo cho ông? Hẳn ông phải là người của bên an ninh thì họ mới làm như vậy bằng mọi giá?
- Tôi không biết các người đó.
Thôi, thế là đã rõ, ông tự nghĩ. Giờ thì anh Sáu Ngọc đã làm lộ ra ông mất rồi? Vậy ông Sáu Ngọc là ai? Xin thưa với các bạn, ông Sáu Ngọc còn có tên là Ba Tâm. Tên thật là Lê Thanh Vân. Ông Sáu Ngọc là phó cho ông Nguyễn Tài khi đó, tức phó Ban an ninh T4. Ông Sáu Ngọc sau này là thiếu tướng, nguyên giám đốc Công an thành phố Hồ Chí Minh, ông cũng được tuyên dương danh hiệu AHLLVTND. Về sau này, sau giải phóng, ông Sáu Ngọc thường nói: tôi rất ray rứt và ân hận do sơ xuất của mình mà vô tình làm lộ danh tính của anh Tư Trọng (tức Nguyễn Tài).Cũng chỉ vì nôn nóng muốn cứu bằng được anh, nhưng không ngờ... Vậy là đã rõ, anh em cũng chỉ vì muốn cứu mình thôi, nhưng những rắc rối lại đến với ông lúc này và biết phải chống đỡ như thế nào?
Thằng hỏi cung không giữ được sự bình tĩnh, nhắc lại: có biết Sáu Ngọc không? Ông vẫn trả lời, không! Thế là chúng cặp điện vào tay, vào tai ông và cho điện giựt. Ông ngã xỉu xuống sàn nhà. Chúng lại dựng ông lên, lại chích điện, ông lại ngã và cứ như thế, chúng liên tục hỏi có biết Sáu Ngọc không, vẫn những câu trả lời của ông là không và dòng điện ác độc cứ thế chích vào con người tội nghiệp của ông không biết bao nhiêu lần cho tới lúc ông không còn trả lời chúng được. Chúng nó nhìn nhau, lắc đầu và đợi một chút cho ông tỉnh hẳn, chúng xốc ông đứng dậy và đưa sang một phòng tra tấn bên cạnh. Một thằng bảo, cho nó nếm mùi đòn nước. Ông đã nghĩ, chắc tụi này cho đầu ông vào thùng phi ngập nước rồi gõ xung quanh. Trò tra tấn ác độc này ông đã từng được nghe kể, người tù bị ù tai, máu ở tai và miệng chảy ra chỉ sau vài phút. Nhưng bước vào phòng, ông không thấy thùng phi nước? Chúng bắt ông nằm ngửa trên sàn, hai tay bị trói chặt, ở bên trên có một vòi nước. Chúng căn cho vòi nước khi mở khoá thì nước chảy đúng vào mũi của ông. Chúng dùng ghẻ lau che kín miệng ông lại nên ông không thể thở được bằng miệng. Chúng bắt đầu mở vòi nước khi to, khi nhỏ chảy xuống cánh mũi của ông. Ông gồng mình chịu đựng, được một lúc thì chúng dừng lại, lấy giẻ ra cho ông oẹ mấy lần tới tức ngực, sau chúng lại bịt miệng ông tiếp bằng giẻ và mở nước tra tấn tiếp. Cứ thế, chúng hành hạ ông cho tới lúc ông gần mềm nhũn người ra thì thôi. Chúng đưa ông về phòng giam, vứt đó. Người ông lạnh run, ông thiếp đi trên sàn xi măng lạnh. Ngoài cửa phòng, chúng cử người canh và lâu lâu ngó vô cái khung vuông nhỏ ở cửa để xem ông có còn sống hay không? Ông tỉnh lại, ngước nhìn lên trần phòng giam và tự an ủi mình. Không sao, tao sẵn sàng chấp nhận tất cả những cực hình của tụi mày, cái chết không làm ông run sợ. Chiều tối, tụi nó quẳng cho ông mẩu bánh mỳ và bảo ông ăn đi. Ông lắc đầu, ông bảo mệt, không muốn ăn. Tưởng đâu nó cho mình nghỉ, nhưng không. Một thằng bước vào nói lạnh lùng: tụi tao cho mày nghĩ thêm nửa tiếng nữa, nếu không khai nhận, mày sẽ phải tiếp tục ăn đòn nữa, cố gắng mà chịu nhé! Khi nó rời đi, ông chỉ nghĩ, sợ gì. Chúng mày cứ tiếp tục đi, tao sẽ đương đầu. Trong hồi ký của ông, ông dành nhiều trang viết để mô tả trò tra tấn dã man sau đó. Tôi đọc mà rợn cả người phải cố gắng kìm nén để không rơi nước mắt. Ông kể, sau đó chúng lôi ông sang một phòng tra tấn khác. Chúng bắt ông nằm ngửa trên một cái ghế dài, đầu sẽ nằm thấp hơn chân(nằm chúc đầu xuống), khổ nỗi cái ghế không đủ dài để ông nằm trọn trên đó, đôi chân của ông nằm trọn ra ngoài, nằm trong tư thế này ông bảo rất khó chịu. Chúng lấy nẹp gỗ, đóng đinh vào ghế để giữ đầu ông ở nguyên một chỗ, không được ngọ nguậy. Sau đó chúng dùng dây trói 2 cổ tay ông xuống gầm ghế và buộc toàn thân ông vào ghế. Phía trên khung cửa, chúng treo một bình thuỷ tinh y tế đầy nước có ống dẫn nước ra như thể người bệnh được truyền nước ở bệnh viện. Không hiểu chúng sẽ làm trò gì đây? Ông nằm ngửa ở phía dưới, chúng bắt đầu cho nước nhỏ xuống từng giọt vào tinh mũi của ông. Ban đầu chả thấy cảm giác gì, nhưng giờ này qua giờ khác, hết cả một đêm sau đó, ngày hôm sau, đêm sau và sáng sau nữa thì ông đã cảm giác thật kinh khủng, cảm tưởng mỗi giọt nước như một nhát búa bổ vào đầu ông. Nó không cho ông nhắm mắt, bắt mở mắt nhìn giọt nước rơi vào tinh mũi của mình thật ghê rợn. Nhiều lúc mắt ông toét nhoèn, nó lấy giẻ để chùi. Ông phải nằm đó chịu trận, không được ăn uống gì. Nhiều lúc ông đòi đái, tụi nó tháo dây cho ông ngồi, ông đái vào lon sữa bò để sẵn ở đó. Chúng đứng canh ông thay phiên nhau, mặc cho muỗi đốt ông. Chịu đựng như vậy, hai tay, hai bả vai đau ê ẩm, đầu thì nhức kinh khủng, về sau luôn có cảm giác lạnh nửa đầu, nửa đầu thì có cảm giác như đang có dòng điện chạy qua. Chưa dừng ở đó, chúng dùng dùi cui đánh đều đều vào ngực ông và thỉnh thoảng lại hỏi: có biết Hai T. không? Ông vẫn nói không. Chúng lại bảo, mày là an ninh chứ đâu có phải là tình báo, nếu không thì tại sao bọn an ninh lo cho mày? Nhiều lúc chúng lại hỏi, có biết Sáu Hoàng không? Tư Trọng không? Biết Sáu Ngọc không? Ông vẫn đáp "không". Xin nói rõ, Sáu Hoàng chính là một lãnh đạo cấp cao của Ban an ninh trung ương cục. Sau này ông là thượng tướng, thứ trưởng Bộ Công an. Khi thấy chúng tra tấn mình rồi lại hỏi có biết Tư Trọng không(Tư Trọng chính là bí danh của ông) thì đồng nghĩa với việc ông chưa bị lộ thân phận. Chúng chỉ nghi ông là an ninh nên tập trung hỏi những cán bộ lãnh đạo chủ chốt của Ban an ninh trung ương cục và Ban an ninh T4. Khi thấy tay ông bị bầm tím vì trói chặt, chúng mở dây cho đỡ để máu lưu thông rồi cột lại. Cái này chúng có nghiên cứu ghê lắm, ra vẻ tử tế. Thà cứ để nguyên cho tê dại thì không cảm thấy đau, nhưng khi chúng cột lại thì ông cảm thấy đau vô cùng. Thấy ông không một tiếng rên vì đau đớn, có lần chúng lấy 2 cái thước kẻ kẹp ngón tay ông khiến ông đau nhức tới tim và có cảm giác như bị gãy xương. Rồi nó bảo, tụi tao còn nhiều kiểu chơi nữa, đơn giản nhưng hay lắm, chờ đấy sẽ cho mày nếm đủ để mày phải mở miệng mà khai ra. Anh Thống Nhất có tâm sự với tôi, bố anh khi kể những màn tra tấn của tụi nó, ông trầm ngâm thật lâu, như hồi tưởng về những ngày cùng cực hứng chịu những ngón đòn của lũ lòng người dạ thú rồi nói: không ít cán bộ của ta bị địch bắt, chịu không nổi những cực hình tra tấn của chúng nên khai báo, gây thiệt hại rất lớn. Với ông Nguyễn Tài, ông đã phải chứng kiến những kẻ phản bội nhận diện và khai báo của họ khiến ông bị lộ hoàn toàn thân phận.
2 - Bước đầu bị lộ danh tính
Ông viết trong hồi ký, những trận đòn của giặc có tàn độc tới đâu thì ông đều chịu được vì ông xác định một khi đã rơi vào tay địch thì có thể phải hy sinh. Cái chết đến bất cứ lúc nào và chỉ khai báo theo kịch bản của mình đã vạch ra. Đối với những trường hợp khác, ông chỉ nói không biết và sẵn sàng chịu đựng tiếp những ngón đòn tra tấn của chúng. Cuốn hồi ký của ông "Đối mặt với CIA" là tập tư liệu quý, chân thật, bản lĩnh của người cộng sản giữ vững khí tiết trong lao tù của giặc để rồi đã có biết bao người con trung kiên phải hy sinh.
Ông nhớ lại, một hôm ở trong phòng giam, ông nghe rõ tiếng đánh và tiếng thanh sắt khua ở bên phòng tra tấn. Rõ ràng chúng đang tra khảo một người mới bị bắt. Ông nghe được mấy câu hỏi và trả lời :
- Ai làm lớn nhất trong tổ chức này?
- Ba Sáng,- một giọng yếu ớt trả lời.
Ông đã giật mình, vì Ba Sáng cũng chính là bí danh của ông. Vậy là chúng đang tra khảo một người nào đó của an ninh T4 mà chúng bắt được. Như thế này thì chúng cho nhận diện ông thì ông sẽ bị bại lộ. Tình huống xấu như thế này ông chưa dự tính đến, tuy rằng đến giờ phút này chúng chưa biết ông đích danh là ai, chúng sẽ tập trung để làm rõ qua những kẻ phản bội và chiêu hồi mà chúng nắm trong tay. Ngước lên trần phòng giam, có một tia sáng nhỏ lọt qua khe cửa, tự nhiên trong ông sống dậy một niềm tin, niềm hy vọng rằng mình sẽ chiến thắng được trận chiến này để trở về với đồng đội và gia đình, nơi đó có người vợ và bốn con thơ đang ngóng trông ngày gặp mặt. Đang trong những suy nghĩ miên man như thế, bỗng có một thằng lính gác ở đâu ghé tới nhìn qua ô vuông ở cửa và nói: Hợp ơi, tao có một số chuyện rất hay sẽ hỏi mày đấy. Và ông lại càng nóng lòng không biết tụi nó đã khai thác được thông tin gì để bóc tách thân phận thật của ông? Mỗi phút qua đi thật nặng nề và ông đang sắp sẵn những câu trả lời để tự bảo vệ mình. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy nó ghé lại. Có thằng lính đi tới và nói với ông: ông có biết các người đó không? Ông không nói là sẽ bị bỏ đói nằm đó cả tuần đấy. Ông chỉ cười và bảo, tôi đã nói rồi, tôi không biết những người đó, còn các ông không cho ăn thì tôi sẽ chịu đói. Thằng lính lắc đầu rồi bỏ đi, có lẽ nó chưa từng được chứng kiến có người tù nào kiên cường như vậy, chấp nhận tất cả, không than và không rơi một giọt nước mắt sợ hãi nào trước những cực hình tàn bạo của đám điều tra xét hỏi. Anh Thống Nhất kể lại với tôi, nhiều lúc anh nghe bố kể chuyện bị chúng nó bỏ đói dài ngày mà ông vẫn bình thản, nước mắt của anh tuôn rơi, không hiểu bố lấy đâu ra bản lĩnh kiên cường như thế và rồi cũng tự giải thích được cho mình là vì ông tin tưởng ở lý tưởng cộng sản trong lòng và ông sẵn sàng hy sinh cho lý tưởng của mình nên coi cái chết nó thật nhẹ, chấp nhận bất cứ lúc nào để được chết cho Tổ quốc, cho nhân dân mà ông yêu mến. Nghe tới đây, mắt tôi cũng chớm lệ và cảm phục khí phách anh hùng của ông.
Tôi lại lần giở theo từng trang nhật ký của ông, kể lại cho các bạn ông Nguyễn Tài đã phải nhịn đói như thế nào.
Qua hai đêm, một ngày rưỡi, chúng hỏi ông, ông vẫn bảo không biết. Ông đã cảm thấy mắt mình nhìn như bị loạn, thấy cả cái chợ họp trước mặt mình nhộn nhịp. Trưa đó, ông nằm trong phòng, thấy tụi nó dẫn một người đi ngang qua phòng ông rồi ngó vào và nói: tổ chức này phức tạp lắm. Rồi họ bỏ đi. Trong cơn đói, nhưng ông vẫn đủ tỉnh táo để nghĩ, trời ơi, chúng lại bắt được cán bộ an ninh của ta, chúng đang tìm mọi cách để bóc dỡ thân phận của mình rồi. Cơn đói cũng tự nhiên tan biến. Dù chúng doạ bỏ đói, nhưng rất đểu. Chúng cho một đàn em gạ cho ông ăn ra vẻ xót thương. Ông lắc đầu và bảo: các ông bắt tôi nhịn thì tôi nhịn, tôi chỉ uống nước thôi. Trong thâm tâm, ngầm ý ông cũng gửi cho chúng nó thông điệp rằng, nếu được chết cũng may, sức đang yếu, bị tra tấn thì càng mau chết thôi. Ông tâm sự trong hồi ký, mấy ngày đầu bị chúng nó bỏ đói, dạ dày hành hạ ông vào giờ ăn thường lệ. Thay vào đó là nước lã. Sau quen dần và ông đã nhịn ăn được 6 ngày rồi. Có lẽ nhìn thấy sự kiên cường của ông để sẵn sàng đón nhận cái chết, bọn nó đã đầu hàng ông và không muốn ông chết khi chưa moi được ở ông những tin tức quan trọng. Chúng cho một thằng mang một ca cháo tới cho ông và nói: ông đã được ăn. Rồi nó nhìn ông đầy cảm phục, nói thêm, ông ơi, ở tù phải giữ sức chứ ông? Ông phải biết tranh thủ, chứ ai ông cũng chống thì chịu sao nổi? Chúng cho y tá tới xem, ông bảo ông vẫn bị đi tiêu ra máu, nó phát cho ông mấy viên stovarsol. Thế là chấm dứt đợt thử thách này. Ông chuẩn bị cho các cuộc tra tấn tiếp theo.
Vài hôm sau, chúng lại đưa ông từ trại giam tra tấn ở Ban U nơi đường Trần Bình Trọng về lại số 3 bến Bạch Đằng. Ông hiểu mình phải chuẩn bị đối mặt với những thách thức mới. Đúng như nhận định của ông, trong lúc làm thủ tục để nhập lại, tụi nó cố tình bắt ông chờ lâu và ông đã cảm nhận ông ngồi đó để cho ai đó ở phòng kế bên đang nhận mặt. Với sự cảm nhận ấy, ông có chút lo bị tụi nó nhận diện ra mình, không biết rồi sẽ phải ứng xử như thế nào, bởi trong cuộc chơi này, giờ ông không phải là người chủ động dẫn dắt cuộc chơi theo kịch bản của mình nữa rồi.
Ông bị gọi lên phòng hỏi cung. Vẫn thằng hỏi cung cũ người mập mạp, nó hỏi ông có bị bệnh gì không mà nhìn ông gầy thế? Nó bảo, tôi với ông đều lớn tuổi, tôi nói trước với ông, ông nên nghĩ kỹ kẻo bảo tôi không nhắc. Giờ thì lời khai đại uý Hợp của ông không còn đúng đâu. Chúng tôi sẽ chứng minh cho ông thấy, ông không phải là cán bộ tình báo của Bắc Việt. Kiểm điểm lại, rõ ràng là ông bị lộ không phải chỉ do Hai T., tụi chúng nó đã điều tra và bắt được nhiều người bên an ninh và chúng cho nhận diện ông ở trại giam này. Buổi sáng, chúng dẫn ông ra sân, bảo để chụp ảnh căn cước. Nhưng chỉ là cái cớ. Ông đứng đó để cho mấy người trong các phòng giam bên cạnh nhận diện ông. Tối hôm đó, dường như công việc nhận diện xong xuôi, chúng lại bịt mắt, chở ông đến ban U ở đường Trần Bình Trọng. Ông đã chuẩn bị cho mình bản lĩnh để chống lại các lời buộc tội, dù không biết mình đã bị lộ tới mức độ nào?
3 - Ông là đại tá Tư Trọng
Trở lại sự kiện ông Nguyễn Tài bị bắt sáng 23/12/1970 trên sông Cửu Long. Chiều hôm ấy ở Hồng Ngự, thường vụ Khu uỷ Sài Gòn- Gia Định họp mà không có sự tham gia của ông Nguyễn Tài. Các đồng chí lãnh đạo Khu uỷ sau đó đã giao cho ông Sáu Ngọc, phó Ban an ninh T4 nghiên cứu tìm cách nào để giải thoát cho ông Nguyễn Tài mới bị bắt, kể cả phải mua chuộc và trả bằng tiền. Giờ cũng chưa có thông tin hiện ông đang bị chúng giam ở đâu? Liệu chúng có biết được tung tích thật của ông là Nguyễn Tài không? Nhưng Ban an ninh T4 đâu có biết, sau khi bị bắt, ông đã vào vai đại uý Hợp tình báo một cách ngoạn mục, đánh lừa được chúng nó, kể cả tụi tình báo Mỹ đã trắc nghiệm ông. Nếu như không có sự cố nhỏ của Ban an ninh T4 thì ông đã giữ kín được thân phận của mình. Vậy, sự cố này là cái gì mà mãi sau này, ông Sáu Ngọc rất ân hận để lọt thân phận của ông Nguyễn Tài?
Số là, trong tổ chức của Ban an ninh T4 như tôi đã kể trong phần đầu khi ông Nguyễn Tài tổ chức lại khi nhận nhiệm vụ là người lãnh đạo đơn vị này có một bộ phận rất quan trọng là mạng lưới điệp báo được cài trong thành Sài gòn. Đồng chí Hai T. là một điệp báo viên của T4 trong thành. Ông Sáu Ngọc đã viết một bức thư cho Hai T. giao 2 nhiệm vụ: tìm kiếm xem người mang căn cước giả tên Nguyễn Văn Lắm bị bắt ngày 23/12/1970 trên sông Cửu Long hiện đang ở đâu để lo tiền chuộc bằng mọi giá và tìm mối mua máy truyền tin PRC.25.
Bọn tình báo trung ương nguỵ cho đây là đường dây hậu cần của quân giải phóng nên đã tổ chức bẫy để bắt giữ vụ mua máy truyền tin PRC.25. Không ngờ, chúng đã bắt được Hai T. Khi bị tụi nó khám nhà, chúng đã bắt được lá thư nói trên của Sáu Ngọc gửi cho Hai T. mà theo nguyên tắc sau khi nhận được đã đọc thì phải cho huỷ ngay nhưng Hai T. sơ xuất chưa huỷ. Khai thác Hai T., chúng chỉ biết được Nguyễn Văn Lắm là người rất quan trọng của an ninh bị bắt nên chúng ta mới sẵn sàng bỏ ra một số tiền rất lớn để chuộc. Có một điều cần nói rõ, Hai T. cũng không biết người mà mình nhận nhiệm vụ đi tìm kiếm và chuộc bằng mọi giá là ông Nguyễn Tài, thủ trưởng của mình vì theo nguyên tắc bí mật, Hai T. vẫn chưa một lần biết mặt ông với tên gọi Tư Trọng hay Ba Sáng. Tụi tình báo nguỵ đã đặt vấn đề Nguyễn Văn Lắm mà chúng đang nắm trong tay với tên gọi là đại uý Nguyễn Văn Hợp- tình báo viên của Bắc Việt phải là người của bên an ninh giữ vai trò rất quan trọng chứ không phải bên tình báo nên bên an ninh mới cho người đi tìm để chuộc? Đây chính là mắt xích đầu tiên để chúng bắt đầu bóc tách mọi thứ về ông. Nhiều người có hỏi tôi khi đọc hồi ký của ông Nguyễn Tài, sao không thấy ông ấy kể câu chuyện tụi nó đưa ông Hai T. ra để nhận mặt ông Nguyễn Tài? Xin thưa, ông Hai T. hoàn toàn không biết mặt ông Nguyễn Tài, chỉ biết nhận nhiệm vụ đi tìm chuộc Nguyễn Văn Lắm. Sơ hở của ông Hai T. là để lọt thư tay giao nhiệm vụ của Sáu Ngọc vào tay chúng. Từ đây, chúng đã đặt toàn bộ nghi vấn Nguyễn Văn Lắm có thể là lãnh đạo của an ninh T4 mà cái tên Tư Trọng, Ba Sáng hay Nguyễn Tài phải được làm rõ.
Một hôm, thằng hỏi cung người mập mạp đã hỏi ông sau mấy màn chúng cho nhận diện ông ở sân trại giam. Nó hỏi: ông có đọc tiểu thuyết tiền chiến, tôi cho ông mượn? Không cần chờ ông trả lời, nó lôi cuốn "Bước đường cùng" của Nguyễn Công Hoan ra và dí vào tay ông rồi nói: ông có đọc văn Nguyễn Công Hoan không? Ông vẫn giữ thái độ bình thản và trả lời, hồi đi học tôi có đọc. Chưa hết, chúng tiếp tục sau đó vài hôm đưa cuốn "Nhà văn hiện đại"- nghiên cứu phê bình của Vũ Ngọc Phan, trong đó có in ảnh của Nguyễn Công Hoan. Ông hiểu ngay chúng muốn xem phản ứng của mình như thế nào? Ông vờ đọc bình thường từ đầu tới cuối, nhìn thấy ảnh của bố ông, ông đã tự hứa trong lòng sẽ không làm tổn hại gì cho Đảng cũng như cho danh dự gia đình. Với sự nhạy cảm của mình, ông đã ngầm đoán ra, thời gian vừa qua chúng không động chạm tới ông là để chúng tập hợp thông tin nhận diện ông qua mấy thằng phản bội và chiêu hồi. Khi đã có đầy đủ chứng cứ thì chúng sẽ tập trung xét hỏi ông. Giờ thì chúng đã có đủ rồi, không phải tự nhiên nó hỏi ông có thích đọc truyện của Nguyễn Công Hoan không? Chúng đưa cuốn có hình bố ông để ông được nhìn mặt người thân, tức là nó đã khẳng định ông chính là Nguyễn Tài, bí danh Tư Trọng, Ba Sáng- Trưởng Ban an ninh T4 đã sa lưới. Chúng sẽ cho ông đối mặt với những tên phản bội để nhận diện. Họ là những ai, ông chưa được biết? Thôi, đây cũng là sơ hở của đồng đội vì quá mong muốn cứu sống ông nên đã phạm phải sai lầm để làm lộ danh tính ông. Cuộc đối đầu sắp tới với ông sẽ vô cùng khó khăn. Chắc chắn ông sẽ phải chịu thêm những trận đòn tàn ác để chúng buộc ông khai ra những bí mật của tổ chức. Tới giờ phút này, ông đã giữ được trọn vẹn những bí mật của tổ chức và ông đã khai báo lung tung, dắt mũi tụi nó. Nhưng bây giờ, ông đã như cá nằm trên thớt, chắc chắn là phải chấp nhận hy sinh chứ không bao giờ ông khai báo bất cứ điều gì cả. Xác định như vậy nên ông rất bình thản, ông vẫn tiếp tục cuộc chơi của mình.
Rồi cũng tới một ngày, tụi nó dẫn ông đi hỏi cung. Nhưng lạ lắm, bịt mắt ông, dẫn ông đi lòng vòng rồi cũng dừng lại ở một căn phòng sang trọng trong toà nhà số 3 bến Bạch Đằng.
Đây là phòng làm việc của một thằng đã thường xuyên hỏi cung ông, có vẻ là sếp của tụi nó. Căn phòng rộng rãi, có bàn làm việc và 2 chiếc ghế da. Nó cất tiếng trước nghe có vẻ lịch thiệp:
- Mời đại tá ngồi.
- Chắc ông cho gọi nhầm người rồi, tôi là đại uý Hợp,- ông làm bộ ngơ ngác.
- Ông cứ ngồi rồi ông sẽ hiểu.
Ông ngồi xuống ghế, vẫn giữ được sự bình thản của mình. Còn nó thì bắt đầu nói chuyện giông dài từ tây sang đông, sau đó đột ngột rút ra một tấm ảnh bố ông được phóng to(bức ảnh chắc chụp lại từ báo chí nước ngoài) rồi hỏi:
-Ai đây ?
Ông nhìn tấm ảnh và lạnh lùng đáp, tôi không biết.
-Cha mình mà ông không biết, thật tệ ?- Nó cười và nói.
Nó lại tiếp tục đưa ra một tấm ảnh chụp đông người, trong đó có ông Trường Chinh, ông Võ Nguyên Giáp, ông Hoàng Quốc Việt, ông Nguyễn Chí Thanh, ông Nguyễn Lương Bằng, ông Lê Đức Thọ và ông Lê Văn Lương(chú ruột ông). Có lẽ đây là tấm hình chụp ở Việt Bắc, thời chống Pháp chín năm.
Nó lại hỏi:
-Ông biết ai trong số này?
-Tôi không biết.
-Có cả Trường Chinh mà ông không biết ư? Có cả chú ruột của ông đó.
Thế rồi, nó bắt đầu thao thao bất tuyệt rồi bảo. Ông phải biết rằng, cả một tháng nay ông đã được nghỉ, còn chúng tôi thì phải làm việc hết tốc lực. Chúng tôi biết ông là đại tá Nguyễn Công Tài, người trong ảnh là cha ông-Nguyễn Công Hoan. Còn người khác trong ảnh đây này, nó chỉ vào một người rồi nói tiếp, đó là ông Lê Văn Lương, chú ruột của ông. Còn về ông, chắc ông không thể chối được thân phận của mình đâu. Chúng tôi đã chụp ảnh của ông và cho trộn lẫn với hơn 60 bức ảnh khác nữa và có ít nhất là 20 người đã nhận ra ông. Nói là làm, nó chìa ra cho ông xem 2 tấm bìa dán đầy ảnh. Ông là đại tá Tư Trọng, Trưởng Ban an ninh T4.
Và...
Các bạn đón đọc ở phần tiếp theo.
( còn tiếp ).
0 nhận xét:
Post a Comment